TRANG CHỦ » » THIẾU MỘT BỜ VAI

THIẾU MỘT BỜ VAI

Written By Trầm Hương Thơ on Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013 | 00:53


Chị trở về nhà sau một ngày vật lộn với cuộc sống. Đứa con gái bé bỏng đã say giấc nồng. Ôm con vào lòng mà nước mắt chị tuôn không ngừng.
Chị không có diễm phúc được trao cho con những ánh nhìn trìu mến, chị chẳng thể dõi theo từng bước con đi những bước đi đầu đời…


Chị biết sinh con ra khi không còn thị giác , và thiếu vắng một bờ vai nương tựa là cả vấn đề. Nhưng tạo hóa đã ban tặng cho phụ nữ thiên chức làm mẹ, thì xin hãy hiểu mơ ước và khao khát rất đỗi bình thường của chị. Dẫu đôi mắt chị có mù, thì tim chị vẫn đập, trí não vẫn hoạt động, cảm nhận ngọt bùi, và biết cả đớn đau…

Ngược dòng thời gian để trở về vài năm trước, khi nỗi lo lắng cho một tuổi già cô đơn, lạnh lẽo, không nơi nương tựa chế ngự tinh thần của người phụ nữ hơn 30, chị đã đấu tranh tư tưởng từng đêm, và cuối cùng chị quyết định vượt qua những định kiến xã hội, đối mặt với những khó khăn hiện hữu, để thực hiện thiên chức làm mẹ khi bên mình thiếu hẳn một bờ vai.

Lúc đặt chân vào công cuộc thực hiện ước mơ này cũng là lúc chị đối diện với một chuỗi những khó khăn. Thế giới của bóng tối không cho chị nhiều cơ hội để tiếp xúc với những người đàn ông khỏe mạnh, bình thường. Đừng nói đến một bờ vai cho chị nương tựa suốt cuộc đời.

Ngay cả người đàn ông để chị yên tâm trao thân, hòng mong một đứa con cũng đã là quá trình đầy thử thách rồi. Chị cũng từng nghe người ta chỉ bảo rằng, khoa học tiến bộ, thụ tinh nhân tạo cũng có thể giúp chị thực hiện thiên chức làm mẹ, nhưng phải làm sao khi cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, mà chi phí cho một lần thụ tinh nhân tạo lại là con số không tưởng với chị.

Chị buồn, chị khóc cho số phận kém may mắn của mình, điều rất đỗi đơn giản, và có thể là lẽ tự nhiên đối với một phụ nữ bình thường , nhưng với chị, đó lại là cả một ước mơ rất khó thực hiện.

Giờ đây, khi con bé đã bập bẹ những câu nói đầu đời, chị mới thật sự vượt qua được nỗi lo tinh thần, rằng con gái của chị không mù, nó cũng khỏe mạnh, nói cười như bao đứa trẻ khác..

Chị mang thai 9 tháng 10 ngày, bụng mang dạ chửa với bao nỗi khó khăn, vất vả của một sản phụ bình thường. Nhưng mấy ai có hiểu cho nỗi mặc cảm của một người mẹ mù không chồng mà có con. Lủi thủi đi khám thai một mình, đôi khi lại khóc thầm vì những lời xì xào to nhỏ của xã hội…

Rồi cũng đến ngày khai hoa, nở nhụy, chị thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ tuyên bố mầm non của chị không mù, nó chưa có biểu hiện nào khác thường so với những đứa trẻ khác..
Vậy là qua được một nỗi lo! Những tháng ngày sau khi con bé ra đời lại tiếp tục một chuỗi những gian nan, vất vả. Nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền là một lẽ đương nhiên, nhưng rồi thêm vào đó lại là chuyện chăm sóc con trong những ngày tháng đầu đời của con bé.

Bút mực nào ghi hết được khó khăn của chị, Nhưng rồi thiên chức làm mẹ, hay phải chăng tình cảm thiêng liêng đã dẫn đường cho chị cảm nhận từng hơi thở, từng tiếng thổn thức của con trẻ?
Rồi cũng đến lúc con bé bập bẹ những tiếng “ mẹ ơi “, vậy là nó không câm, nó cũng hiểu được chị nói và ngọng ngịu những câu nói vỡ lòng.

Khi nỗi lo cho một cơ thể lành lặn của con bé tạm lắng xuống, thì chị lại tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để dõi theo được bước chân con bé khi nó chập chững những bước đi đầu đời…
Gắn lục lạc vào chân con bé để nhất cử, nhất động của nó đều phát ra âm thanh, là cách đơn giản và dễ thực hiện nhất cho chị để có thể quản lý ý thức tò mò muốn khám phá cuộc sống của con bé. Nhưng trong một chừng mực nhất định, đó chỉ là cách thủ công, phần nào hạn chế những rủi ro có khả năng xảy ra với con trẻ. Chị không thể ngăn được những điều không hay sẽ đến bất ngờ với con bé ở cái tuổi hiếu động nhất của đời người. Và rồi đã bao lần chị khóc vì thương con, nó hiếu động quá, ngây thơ quá, và kết quả là những vết thương nặng nhẹ, xây xác khắp người.

Mỗi lần nghe tiếng con bé òa khóc, chị biết là nó té đâu đó, chị lại vội ôm con vào lòng nức nở.

Cuộc sống vẫn đều đặn diễn ra không ngừng, chị có khóc, có than thân, trách phận thì quanh chị vẫn chỉ là bóng đêm.
Con bé mỗi ngày một lớn, điều chị cần đối diện là nỗi lo cơm áo, đèn sách cho con, khi bên chị thiếu vắng một nơi nương tựa…

Chị ơi! Mong sao sự thiêng liêng của tình mẫu tử sẽ giúp chị vượt qua những khó khăn phía trước, và mong cho chị không cô đơn khi chạm chân vào cái dốc bên kia cuộc đời…

tác giả: Lê Dương Thể Hạnh
nguồn : Sắc Màu Hy Vọng
Share this article :

Đăng nhận xét

 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. CHIM ÉN MÙA XUÂN - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger